Ánh Sáng Trong Mắt Người Mù

04:10 16/05/2020

279

Tác giả:Lm John Nguyễn

Lời tâm sự của cậu bé 15 tuổi, Trần Văn Lương, Quảng Bình, bị mù hai mắt, nó làm tôi xúc động và thương cảm cho số phận không may của cậu bé. Tôi xin mượn câu chuyện này để viết một chút suy tư và chia sẻ với đau khổ của người mù.

Từ khi sinh ra cậu đã mồ côi cha, mẹ thì ốm đau bệnh tật hơn 10 năm, nhà nghèo, quanh năm sống với hai sào ruộng. Ước mơ lớn nhất của cậu là được ăn học để sau nay giúp đỡ mẹ và chữa bệnh cho mẹ. Cuộc đời không như là mơ, nghịch cảnh đã xẩy đến khi cậu ta mắc phải căn bệnh khối u trên đầu, nó làm cho đôi mắt của cậu bị mù và không thể đi học được nữa.

Mang căn bệnh hiểm nghèo, đôi mắt của con trai giờ đã mù lòa, người mẹ thật đau xót và bất lực, vì trong nhà không có thứ gì quý giá để có thể bán đi, kiếm tiền chữa trị cho con với ca mổ não lên đến vài trăm triệu đồng. Em nói: " Ước mơ lớn nhất của em bây giờ là được sáng mắt, dù chỉ một bên cũng được, để sau này làm kiếm tiền nuôi mẹ.." Ước mơ của em thật giản dị, đơn sơ là được nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy ông mặt trời, nhìn thấy mẹ và cảnh vật xung quanh. Ước gì có một phép mầu nào đó xẩy đến trong cuộc đời em một ngày mai tươi sáng hơn.

Khi con mắt không còn nhìn thấy nữa, thì thế giới trở tâm tối. Con mắt là cửa sổ tâm hồn. Mỗi người chúng ta sinh ra có đôi mắt để nhìn đời, nhìn người. Nhưng khi cửa sổ tâm hồn đóng lại thì cuộc sống sẽ tắt dần, không có lối thoát. Chúa Giêsu thấu hiểu nỗi đau của anh mù, anh đã bị mù từ khi mới sinh. Anh đâu có tội tình gì đâu, thế sao cuộc đời anh toàn là đêm đen. Nỗi đau đớn và bất hạnh lớn nhất của anh không chỉ là nỗi đau thể xác mà là nỗi đau của tinh thần. Nỗi đau của dư luận, thành kiến của xã hội đã đẩy anh ta vào bế tắt, mất hy vọng và tin niềm vào cuộc sống bởi quan niệm khắc khe nghiệt ngã của xã hội Do thái lúc bấy giờ, họ cho rằng anh ta là kẻ tội lỗi và bị loại trừ ra khỏi cộng đồng. Anh ta không có quyền để sống như một con người bình thương, bị kỳ thị và cũng không có quyền để lựa chọn cho số phận của mình.

Và cuộc đời của anh bị đẩy xuống tận cùng của xã hội bằng cái nghề ăn xin, để kiếm sống qua ngày. Ngay cả các tông đồ cũng hỏi Chúa Giêsu: " Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?". Thời Chúa Giêsu, người Do thái quan niệm: bệnh tật là do hậu quả của tội gây ra, cho nên anh ta bị mù là do tội của anh ta. Chúa Giêsu đã trả lời cho họ: " Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh."

Trước nỗi khổ đau của anh mù, Chúa Giêsu đã làm phép lạ và chữa cho anh được sáng mắt, thì cũng có nghĩa là Ngài cởi bỏ xiềng xích cho anh ta, bỏ đi quan niệm sai lạc về bệnh tật của dân chúng đánh giá về anh. Ngài cho anh cơ hội để làm lại cuộc đời và phục hồi nhân phẩm anh, anh ta trở thành một con người mới và gia nhập vào cuộc sống cộng đồng. Hơn nữa, khi Chúa Giêsu chữa cho anh ta sáng mắt, thì cuộc đời anh ta được mở ra với tình yêu mới về lòng thương xót của Thiên Chúa. Anh ta trở thành nhân chứng Tin mừng cho những người xung quanh về quyền năng của Thiên Chúa.

Thế nhưng, có nhiều người Biệt phái và luật sỹ và đám đông cho rằng, Chúa Giêsu phạm luật vì chữa bệnh vào ngày Sa-bát. Có kẻ không tin, họ hồ nghi phép lạ Chúa làm cho anh ta. Hóa ra, có kẻ sáng mắt trở nên mù. Mù vì thiếu niềm tin, mù vì không nhận ra ánh sáng và chân lý. Cái đà trong con mắt của họ là bởi sự kiêu căng và ganh tỵ, thiếu lòng bác ái khi họ đối xử với anh em đồng loại, cho nên họ không nhận ra quyền năng của Thiên Chúa. Những người Pha-ri-siêu và luật sỹ giữ luật Chúa một cách máy móc, hình thức và nặng nề, họ không có lòng thương cảm với những con người đang lầm than khốn khổ. Họ chỉ biết kết án người khác. Cái tội lớn nhất của họ là khóa chặt cuộc đời của anh mù và không cho anh ta có cơ hội để sống. Họ xua đuổi anh đi bởi cái tâm giả.

Cuộc đời này vẫn có những con người đang bị mù lòa, họ không phải mù mắt, nhưng mù tâm linh. Đó là điều đáng sợ nhất bởi vì trái tim đã trở nên vô cảm, lạnh lùng trước nỗi đau của người khác, và cũng không nhận ra đâu là chân lý đích thực cho cuộc đời. Trái tim vô cảm đó làm cho họ trở nên mù lòa về tình yêu Thiên Chúa, về giá trị thiên liêng trong tâm hồn. Trái lại, anh mù thấy được chính là anh tin vào Đức Ki-tô. Đức tin đã cứu chữa anh ta sáng mắt. Đức tin là khả năng nhận biết dưới ánh sáng của Chúa Ki-tô, cái gì là chân lý, là sự thật và là sự sống cho chúng ta.

Giá trị bài học của Tin mừng hôm nay gợi lên cho chúng ta, đó là ánh sáng của đức tin. Người mù được sáng mắt là nhờ con mắt của đức tin, và con mắt đức tin đó đã mở ra cho anh ta nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, để anh ta cảm tạ và chúc tụng Thiên Chúa.

Mùa chay là thời gian cho chúng ta nhìn lại chính mình, nhìn lại hành trình đức tin của chúng ta, thì xin Chúa cho chúng ta có con mắt đức tin để mở ra thế giới nội tâm để nhìn thấy Thiên Chúa đang hiện diện trong thế giới này và trong chính cõi lòng của chúng ta, nhờ đó chúng ta biết tạ ơn và chúc tụng Thiên Chúa, vì Ngài đã dựng nên ta và chúng ta được làm con của Chúa, và ánh sáng Lời Chúa là ngọn đèn soi bước chân con đi. Amen.