CHẠNH LÒNG THƯƠNG

02:03 16/05/2020

237

Tác giả:Lm John Nguyễn

Một buổi chiều lang thang bước vào các con hẻm nhỏ ở quận 6, Sài Gòn, tôi tìm gặp 3 em trai bị bại liệt cả hai chân, tuổi khoảng 23-27, họ đến từ các thôn quê nghèo lên thành phố để kiếm sống bằng nghề bán vé xố, họ thuê chung một căn phòng chật hẹp, thiếu thốn tiện nghi. Công việc hàng ngày của các em là phải lê lết trên các hè phố, quán ăn để bán những tấm vé xố, vì hai chân bị tê liệt, nên các em chỉ di chuyển bằng đôi tay, và cái mông thì có nhiều vết thương chảy máu bị cắt bởi các vỏ chai, sắt, đá trên đường …Theo lời các em kể lại, có khi các em còn bị kẻ gian đánh và lấy cắp vé xố mà không làm gì được, chỉ biết khóc và van xin. Hơn nữa, vì thân xác dị tật, nên bệnh tật thường xuyên xảy ra. Cuộc sống của các em rất vất vả và nghèo khổ. Ước mơ của các em chỉ là chiếc xe lăn để có thể đi lại dễ dàng để bớt đau đớn. Cuộc sống của các em chỉ cậy nhờ vào lòng quảng đại của những người mua vé xố để mưu sinh qua ngày. 

 

 

Những hình ảnh này tôi không thể quên, nó là những chất liệu sống giúp tôi có thể sống với, sống cùng và sống đúng với thực tế của kiếp con người.Tôi xin mượn những mãnh đời bất hạnh này để gợi lên cho chúng ta một chút suy tư về cuộc sống của chúng ta và về Tin mừng của Chúa Giê-su.

 

 

Sau những ngày dài đi rao giảng và làm việc mệt mỏi, thì Chúa Giê-su bảo các môn đệ hãy nghỉ ngơi một chút bằng cách là lánh xa ra đám đông, dùng thời gian thinh lặng và cầu nguyện. Thời gian nghỉ ngơi là để nhìn lại công việc họ đã làm. Ngài không chú trọng đến thành quả đạt được, nhưng là chú trọng đến con người được biến đổi và cải hóa. Hơn nữa, chính tình yêu và lòng nhiệt thành mới có thể làm con người cảm hóa và biến đổi, và tình yêu và lòng nhiệt thành đó làm con tim biết xót thương trước những con người bất hạnh và đau khổ.

 

 

Khi thấy dân chúng đi theo, Chúa Giê-su chạnh lòng thương họ vì nghèo đói, đau khổ, cô đơn, bệnh tật, họ giống như đàn chiên không có người dẫn dắt, bơ vơ lạc lõng giữa sa mạc hoang vu, khô cằn, sỏi đá. Rồi Ngài chữa lành bệnh tật cho người yếu đau được khỏi, cho người mù được thấy, cho người đói được no…Tất cả những hình ảnh đó, chúng ta vẫn nhìn thấy những con người xung quanh nơi mình đang sống. Cho nên, lời Chúa nói không phải dấu kín trong tâm trí, trong tư tưởng mà là sự phản tỉnh, nhắc nhớ cho ta biết chạnh lòng thương với những mãnh đời bất hạnh, với con người đang gặp đau khổ thể xác và tinh thân, để ta biết sống với thực trong cuộc sống trần thế này. Những bài học cụ thể đó là:

 

 

Hãy học nơi Chúa Giê-su có trái tim biết chạnh lòng thương khi nhìn thấy những người đau khổ và bất hạnh.

 

 

Hãy học nơi Chúa Giê-su luôn biết quan tâm trước sự thiếu thốn của người chung quanh đang cần giúp đỡ.

 

 

Hãy học nơi Chúa Giê-su biết dùng thời gian nghỉ ngơi và giữ tâm hồn thinh lặng.

 

 

Hãy học nơi Chúa Giê-su là dành thời giờ cầu nguyện và xét mình sau một ngày làm việc mệt mỏi.

 

 

Hãy học nơi Chúa Giê-su để có trái tim biết yêu thương và tha thứ cho những kẻ làm hại chúng ta.    

 

 

Như Chúa Giê-su bước ra khỏi thuyền để đến với dân chúng, thì giờ đây chúng ta cũng hãy bước ra khỏi cái tôi chật hẹp để đến với anh em, đến với người nghèo khổ, bệnh tật già nua, đến với những con người đang còn lầm đường lạc lối để quay trở về bên Chúa nghỉ ngơi và bồi dưỡng tâm linh.