Thế Gian Là Quán Trọ Dừng Chân

04:31 16/05/2020

287

Tác giả:Lm John Nguyễn

Một người đàn ông khi còn sống chuyên làm nghề quảng cáo. Khi ông ta chết, ông ta đến gặp diêm vương. Dương vương ân cần hỏi ông: " Muốn ở thiên đàng hay hỏa ngục." Ông ta ngập ngừng đáp. Tôi chưa thấy thiên đàng hay hỏa ngục như thế nào thì làm sao tôi có thể chọn!. Diêm vương dẫn ông ta đến một nơi và chỉ cho ông ta thấy cảnh thiên đàng. Đó là một nơi mát mẻ, yên lặng, vui chơi thanh thản, người ta ăn nói nhẹ nhàng...Sau đó, Diêm vương dẫn ông ta đến xem hỏa ngục, thì ông ta thấy vui nhộn, người ta ăn nhậu, vui vẻ, có các cô gái trẻ đẹp múa hát. Thế là ông ta thích thú. Khi nhìn thấy hai nơi rồi, ông ta mau mắn trả lời, ở thiêng đàng buồn quá, tôi thích chọn quả ngục vui sướng hơn. Thế là Diêm vương sai hai thằng quỷ đưa ông ta vào hỏa ngục. Vừa đến nơi, ông ta hoảng hốt la hét lên: nóng quá và sao không có ăn nhậu hay các cô gái đẹp gì cả! Ông chỉ thấy toàn là lũ quỷ đen đang hành hạ các tội nhân. Ông ta tức giận quay lại hỏi Diêm vương. Thế hỏa ngục lúc ông chỉ cho tôi ở đâu? Diêm vương khoái trí cười và đáp: " Đồ ngu, đó chỉ là quảng cáo thôi." Đời là thế đấy!

Người ta thường nói: " Sinh nghề tử nghiệp". Khi còn sống ông ta cũng đã dùng nhiều cách mánh khóe, gian sảo để quảng cáo, đánh lừa người khác để làm lợi cho mình. Đến khi chết rồi, ông ta vẫn còn cái tính tham lam, tính toán, nên bị Diêm vương cao tay ấn để đánh lừa ông ta. "Gậy ông đập lưng ông". Hay nói một cách khác, câu chuyện có thể đưa ra cho chúng ta mẫu người tiêu biểu cho lối sống thực dụng trong thời đại này. Với lối sống xô bồ, chạy đua với thời gian, con người tìm kiếm của cải, vật chất, hưởng thụ và khoái lạc là mục tiêu hàng đầu.

Hơn nữa, việc sử dụng quảng cáo như là tuyệt chiêu để đánh lừa người khác, đánh bóng tên tuổi và tạo sự hấp dẫn để che lấp sự giả tạo bên trong. Con người nhìn nhau qua lăng kính vẻ bên ngoài hơn là cái giá trị thiêng liêng cao đẹp, lấy lợi trước mắt mà quên tác hại đằng sau, thấy xác quên hồn. Chúng ta vẫn biết sai lầm, nguy hiểm, tội lỗi, nhưng cuộc sống lôi cuốn chúng ta chạy theo cuộc chơi của thế gian, bất chấp tất cả vì nhu cầu cuộc sống, và ta lại bảo: đời là thế.

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là cát ta sẽ về với bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

(Trở Về Với Cát Bụi - khuyết danh)

Dẫu biết rằng, thế gian chỉ là quán trọ dừng chân. Của cải, danh vọng chỉ là phù du và cát bụi, thế mà chúng ta vẫn mãi mê kiếm tìm. Vậy, đâu là nơi chốn đích thực. Nếu thiên đàng là một cõi vật chất nào đó trong không gian, thì nó cũng sẽ tàn như bao vật chất khác. Lên thiên đàng không phải là bay lên trời xanh kia, mà là bước ra khỏi thế giới hữu hình để đi vào mối liên hệ vô hình, không bị chi phối bởi thời gian và không gian, hay giác quan mà là bước vào cõi vinh quang của Thiên Chúa Cha. Thế nên, khi ta nói đến " Chúa Giê-su lên trời" có nghĩa là Ngài trở về trong vinh quang đầy yêu thương tròn đầy của Thiên Chúa Cha.

Lạy Chúa Giêsu, Ngài về trời trong ánh vinh quang rạng ngời thì xin Ngài chỉ cho con đường đi về quê trời. Chỉ nơi Chúa tâm hồn con được niềm vui, bình an và thanh thoát, chính lúc ấy thiên đàng ở trong con. Và xin cho con luôn biết khao khát tìm kiếm quê hương đích thực vì con biết rằng, thế gian chỉ là quán trọ dừng chân.