THỨ BẢY TUẦN XXIX THƯỜNG NIÊN A
14:21 23/10/2020
264
THỨ BẢY TUẦN XXIX THƯỜNG NIÊN A
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 13: 1-9)
1 Cùng lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giê-su nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng.2 Đức Giê-su đáp lại rằng: "Các ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác sao?3 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.4 Cũng như mười tám người kia bị tháp Si-lô-ác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao?5 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy."6 Rồi Đức Giê-su kể dụ ngôn này: "Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy,7nên bảo người làm vườn: "Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?8 Nhưng người làm vườn đáp: "Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó.9 May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi."
SUY NIỆM
Một trong những điều tự nhiên của cuộc sống là khi trồng cây gì, chúng ta cũng đều mong cho nó sớm đơm bông, kết trái. Nhưng nếu nó không mang đến lợi ích gì, thì dĩ nhiên sau nhiều năm kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta cũng sẽ chặt bỏ nó đi.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã mượn dụ ngôn cây vả không ra trái để nói lên sự kiên nhẫn của Thiên Chúa chờ mong sự sám hối của con người. Sự chờ mong của Thiên Chúa diễn tả cho chúng ta thấy sự quảng đại vô bờ bến. Ngài không phân biệt ai và không tính toán bất cứ một lỗi lầm nào, dù tội nặng hay tội nhẹ. Điều mong mỏi duy nhất của Thiên Chúa dành cho con người là tấm lòng hoán cải và thay đổi thực sự để quay trở về với đường ngay nẻo chính mà chính Ngài đã mở ra cho con người.
Là Kitô hữu, chúng ta đang bước đi theo con đường chân lý, con đường sự thật và sự sống mà Đức Giêsu đã đi qua. Nhưng rồi có lúc chúng ta lại đi lệch ra khỏi con đường của Đức Giêsu, bởi chúng ta mang nặng những yếu đuối của phận người hay nói cách khác, chúng ta để cho những lôi kéo của dục vọng, những tác động của tiền tài, danh vọng làm cho chúng ta đi lạc xa con đường của Thiên Chúa. Tuy nhiên, khi bị lạc đường như vậy, chúng ta có nhận ra mình bị lạc hay không? Hoặc nếu chúng ta nhận ra mình lầm lạc, chúng ta có can đảm trở về lại với con đường chính dẫn tới đích điểm hạnh phúc hay không?
Thiên Chúa luôn là người Cha quảng đại, đầy yêu thương và luôn kiên nhẫn chờ đón con cái của mình quay trở về đường sự sống mà Ngài luôn hứa ban cho những ai bước theo Ngài. Chúng ta hãy can đảm đứng lên trở về với Chúa.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường