Thứ năm tuần V mùa chay.
03:30 21/03/2424
96
NẾU CHÚA CON GIẢI THOÁT CÁC NGƯƠI, THÌ CÁC NGƯƠI THỰC SỰ ĐƯỢC TỰ DO
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Gio-an.
Khi ấy, Chúa Giê-su nói với người Do-thái rằng: “Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: Nếu ai giữ lời Ta, thì muôn đời sẽ không phải chết”. Người Do-thái lại nói: “Bây giờ thì chúng tôi biết rõ ông bị quỷ ám. Áp-ra-ham đã chết và các tiên tri cũng vậy, thế mà ông lại nói: “Ai giữ lời Ta, thì không bao giờ phải chết”. Chẳng lẽ ông lại lớn hơn cha chúng tôi là Áp-ra-ham sao? Ngài đã chết, các tiên tri cũng đã chết. Ông cho mình là ai?”
Chúa Giê-su trả lời: “Nếu Ta tự tôn vinh chính mình, thì vinh quang của Ta sẽ không giá trị gì. Chính Cha Ta tôn vinh Ta. Người là chính Ðấng các ngươi xưng là Thiên Chúa của các ngươi. Vậy mà các ngươi không biết Người. Còn Ta, Ta biết Người. Nếu Ta nói Ta không biết Người, thì Ta cũng nói dối như các ngươi. Nhưng Ta biết Người, và Ta giữ lời Người. Cha các ngươi là Áp-ra-ham đã hân hoan, vì nghĩ sẽ được thấy ngày của Ta. Ông đã thấy và đã vui mừng”.
Người Do-thái liền nói: “Ông chưa được năm mươi tuổi mà đã trông thấy Áp-ra-ham rồi sao?” Chúa Giê-su trả lời: “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi: Khi Áp-ra-ham chưa sinh ra, thì Ta đã có rồi”.
Bấy giờ họ lượm đá ném Ngài, nhưng Chúa Giêsu ẩn mình đi ra khỏi đền thờ.
Suy niệm
ĐỨC GIÊ-SU – ĐẤNG HẰNG HỮU
Trong bài Phúc Âm hôm nay, Đức Giê-su khẳng định cho những người Do-thái biết rằng ai tuân giữ lời Ngài, sẽ không bao giờ phải chết (x. Ga 8,51).
Đối với người Do-thái, đặc biệt các kinh sư và luật sĩ, họ cũng đã ý thức được việc lắng nghe và tuân giữ Lời Thiên Chúa cùng các giới luật của Ngài sẽ mang lại cho họ sự hạnh phúc, hưng thịnh trong cuộc sống hôm nay và cả đời sau (x. Đnl 28,1-2). Vì thế họ cảm thấy khó hiểu về Đức Giê-su: là con của bà Ma-ri-a và bác thợ mộc (x. Mt 13,55) nhưng lại tuyên bố rằng lời của Người có tầm quan trọng đến mức giúp cho người khác có sự sống đời đời. Ngay cả những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử của họ như ông Áp-ra-ham hay các ngôn sứ cũng đã chết và chẳng lẽ một người Na-da-rét (x. Mt 2,23) lại cao trọng hơn cả những vị đó.
Tuy nhiên, Đức Giê-su đâu phải là con người bình thường mà là Con Thiên Chúa và mặc khải này đã được thể hiện qua lời đáp của Người với những người Do-thái: “trước khi có ông Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu!” (c.57). Tuyên bố này khiến cho họ liên tưởng tới lời mặc khải của Thiên Chúa cho ông Mô-sê trên núi Khô-rếp: “Ta là Đấng Hằng Hữu” (Xh 3,14). Đức Giê-su lấy chính tên của Đức Chúa, YHWH, mà không một người Do-thái nào dám gọi lên, để nói về mình. Với việc tuyên xưng “Tôi Hằng Hữu”, Người đang chủ đích xác nhận với những người hiện diện rằng Người là Thiên Chúa – Đấng đã có từ đời đời, “bất diệt”, toàn năng… Không chỉ là một Thiên Chúa các đạo binh khiến người khác nghe tên đã khiếp sợ nhưng vị Thiên Chúa đó đang mang lấy kiếp con người và ở giữa họ.
Như thế, nếu tin vào thân phận thực sự của Đức Giê-su, thì không có gì là khó hiểu với tiếng mời gọi vâng theo lời Người để có sự sống đời đời.
Nhiều người Do-thái lúc đó, đã không chấp nhận lời mặc khải về bản tính Thiên Chúa của Đức Giê-su và họ muốn ném đá Người. Còn mỗi chúng ta hôm nay sẽ phản ứng thế nào trước sự vén mở này của Chúa? Nếu Đức Giê-su là Đấng Hằng Hữu, thì lời Người có tác động gì tới cuộc đời của chúng ta hôm nay hay không?
Lm. Gio-an Trần Văn Viện