Thứ sáu tuần V thường niên.

04:07 09/02/2424

90

NGƯỜI LÀM CHO KẺ ĐIẾC NGHE ĐƯỢC VÀ NGƯỜI CÂM NÓI ĐƯỢC

Bài trích Phúc Âm theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu từ địa hạt Tyrô, qua Siđon đến gần biển Galilêa giữa miền thập tỉnh. Người ta đem đến cho Người một kẻ điếc và xin Người đặt tay trên kẻ ấy. Người đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh. Ðoạn ngước mắt lên trời, Người thở dài và bảo: Ephata, nghĩa là “hãy mở ra”, tức thì tai anh được sõi sàng. Chúa Giêsu liền cấm họ: đừng nói điều đó với ai cả. Nhưng Người càng cấm, thì họ càng loan truyền mạnh hơn. Họ đầy lòng thán phục, mà rằng: “Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được”. Đó là lời Chúa

Suy Niệm

MỞ RA

Lời Chúa ngày hôm nay mời gọi chúng ta dừng lại ở động từ “mở ra”. Tác giả sách Sáng Thế trình bày cho chúng ta việc con rắn cám dỗ Adam và Eva ăn trái cấm. Mắt ông bà sẽ “mở ra” và ông bà sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác (St 3,5). Khi Adam và Eva ăn trái cấm thì mắt ông bà “mở ra” và họ thấy mình trần truồng (St 3,7). Như thế cái “mở ra” đầu tiên này đối với con người là để “biết”: biết Thiên Chúa và biết chính mình. Con người biết Thiên Chúa là vị Thần duy nhất, là Thiên Chúa duy nhất, là Đấng sáng tạo mọi sự tốt đẹp, và là Đấng yêu thương con người. Con người biết chính mình là tội nhân. Con người ý thức được mình tội lỗi, yếu đuối, kêu ngạo và tự phụ. Khi con người ý thức được thân phận mình yếu đuối và tội lỗi như thế, thì con người khao khát trở về để làm hòa với Thiên Chúa, với Đấng yêu thương và tạo dựng mình. Con người ý thức mình cần đến Chúa, cần đến sự trở giúp của Ngài để có thể trở về. Trước tình trạng con người như thế, Thiên Chúa, với tình yêu sáng tạo và cứu độ, đã “mở ra” cho con người một con đường để trở về. Đó là con đường khiêm nhường. Chỉ trên con đường khiêm nhường này con người mới có thể trở về với Thiên Chúa. Đường khiêm nhường ở đây chính là Đức Giêsu. Thánh Phaolô đã khẳng định điều này: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế” (Phl 2,6-7). Đức Giêsu là “con đường” của chúng ta (Ga 14,6). Người đến trong thân phận con người để “mở ra” con đường cho nhân loại tội lỗi trở về với Thiên Chúa. Người đến để tái tạo những gì con người đã đánh mất. Người đến để mở mắt cho kẻ mù thấy, mở tai cho kẻ điếc nghe, và mở miệng cho kẻ câm nói. Quả thực, qua “con đường mở ra” – Đức Giêsu Kitô –  muôn vật được tạo thành và được tái tạo. Ađam và tất cả nhân loại cần đến “con đường mở ra” này. Chúng ta cần đến cái “mở ra” của Thiên Chúa.

Lm. An-tôn Trần Văn Phú